Lỗ đen là gì? Các nghiên cứu khoa học về Lỗ đen
Lỗ đen là vùng không-thời gian có mật độ vật chất cực lớn, nơi lực hấp dẫn mạnh đến mức không gì, kể cả ánh sáng, có thể thoát ra ngoài. Chúng được mô tả bằng ba đặc trưng vật lý cơ bản là khối lượng, điện tích và động lượng quay, tồn tại như một hậu quả của thuyết tương đối rộng.
Lỗ đen là gì?
Lỗ đen là một vùng không-thời gian có mật độ vật chất cực lớn, nơi lực hấp dẫn mạnh đến mức không gì, kể cả ánh sáng, có thể thoát ra. Theo thuyết tương đối rộng của Einstein, khi một khối lượng đủ lớn bị nén vào một không gian nhỏ, nó sẽ tạo ra một lỗ đen với ranh giới gọi là chân trời sự kiện (event horizon), vượt qua đó không có thông tin nào có thể truyền ra ngoài.
Đặc điểm vật lý
Lỗ đen được mô tả bởi ba thông số chính: khối lượng, điện tích và động lượng quay. Theo định lý "không tóc" (no-hair theorem), mọi đặc điểm khác của vật thể ban đầu đều bị "xóa" sau khi hình thành lỗ đen. Bán kính chân trời sự kiện của một lỗ đen không quay được tính bằng công thức:
Trong đó, là hằng số hấp dẫn, là khối lượng lỗ đen và là tốc độ ánh sáng.
Các loại lỗ đen
- Lỗ đen sao (stellar black hole): Hình thành từ sự sụp đổ của sao lớn, có khối lượng vài lần Mặt Trời.
- Lỗ đen trung gian (intermediate-mass black hole): Có khối lượng từ hàng trăm đến hàng nghìn lần Mặt Trời, thường được tìm thấy trong các cụm sao cầu.
- Lỗ đen siêu khối (supermassive black hole): Nằm ở trung tâm các thiên hà, với khối lượng từ hàng triệu đến hàng tỷ lần Mặt Trời. Ví dụ, Sagittarius A* ở trung tâm Dải Ngân Hà có khối lượng khoảng 4 triệu lần Mặt Trời.
- Lỗ đen nguyên thủy (primordial black hole): Giả thuyết cho rằng chúng hình thành ngay sau Vụ Nổ Lớn từ các dao động mật độ cao trong vũ trụ sơ khai.
Quá trình hình thành
Lỗ đen thường hình thành từ sự sụp đổ hấp dẫn của các sao khối lượng lớn sau khi cạn kiệt nhiên liệu hạt nhân. Trong một số trường hợp, lỗ đen có thể hình thành trực tiếp từ sự sụp đổ của các đám mây khí khổng lồ mà không qua giai đoạn siêu tân tinh, như đã được quan sát trong hệ thống V404 Cygni [Reuters].
Phát hiện và quan sát
Mặc dù không thể quan sát trực tiếp lỗ đen, các nhà khoa học phát hiện sự tồn tại của chúng thông qua ảnh hưởng hấp dẫn lên các vật thể xung quanh, như quỹ đạo của các sao gần đó hoặc bức xạ từ đĩa bồi tụ. Một bước tiến lớn trong quan sát lỗ đen là hình ảnh đầu tiên của bóng lỗ đen M87* được chụp bởi Kính viễn vọng Chân trời Sự kiện (EHT) vào năm 2019, xác nhận sự tồn tại của lỗ đen siêu khối lượng.
Bức xạ Hawking và sự bốc hơi của lỗ đen
Theo lý thuyết của Stephen Hawking, lỗ đen không hoàn toàn "đen" mà phát ra bức xạ nhiệt do hiệu ứng lượng tử gần chân trời sự kiện, gọi là bức xạ Hawking. Nhiệt độ của bức xạ này tỉ lệ nghịch với khối lượng lỗ đen:
Trong đó, là hằng số Planck rút gọn, là hằng số Boltzmann. Tuy nhiên, nhiệt độ này rất thấp, khiến việc phát hiện bức xạ Hawking trong thực tế hiện nay là không khả thi.
Vai trò trong vũ trụ
Lỗ đen không chỉ là điểm kết thúc của các sao lớn mà còn đóng vai trò quan trọng trong sự tiến hóa của các thiên hà. Lỗ đen siêu khối lượng ở trung tâm thiên hà có thể ảnh hưởng đến sự hình thành sao và cấu trúc của thiên hà thông qua các luồng vật chất và năng lượng phát ra từ vùng gần chân trời sự kiện.
Kết luận
Lỗ đen là một trong những đối tượng hấp dẫn và bí ẩn nhất trong vũ trụ, nơi mà các định luật vật lý hiện tại vẫn chưa thể mô tả đầy đủ. Nghiên cứu về lỗ đen không chỉ giúp chúng ta hiểu rõ hơn về vũ trụ mà còn mở ra những câu hỏi mới về bản chất của không-thời gian và trọng lực.
Các bài báo, nghiên cứu, công bố khoa học về chủ đề lỗ đen:
- 1
- 2
- 3
- 4
- 5
- 6
- 10